Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013
Văn nghệ cộng đồng trên báo Quê Việt số 50
Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013
Một trời thương nhớ
Một trời tuyết trắng mênh mangMột trời thương nhớ, nhớ thương một trời
Tha hương đi giữa dòng đờiBuồn vui thì cũng xứ người mà thôi.
Gdansk, 1994
Em không còn là ngọn lửa
Em một thời như ngọn lửa
Có thể đốt tan cả những cánh rừng
Gặp anh em trở thành ngọn gió
Hiền hòa ca hát cánh rừng anh.
Em một thời như thác lũ
Có thể cuốn phăng tất cả cây rừng
Gặp anh em trở thành dòng suối nhỏ
Chảy êm đềm, âu yếm cánh rừng anh.
Em một thời ồn ào đến thế
Gặp anh, trở thành cô gái nhỏ
Dịu dàng, không nói, đi bên anh
Em một thời tưởng trái tim khép cửa
Bất ngờ run rẩy trước anh
Và thế là âm thầm em đã
Trao cho anh tất cả tâm hồn
Và anh có biết anh đã
Cho em trở lại chính mình.
Trong giấc mơ anh đến
Trong giấc mơ anh đến
Bên em thật nhẹ nhàng
Hôn lên môi em nồng ấm
Trong giấc mơ anh đến
Xiết em - ôi nồng nàn
Thân xác em tan biến
Trong vòng tay anh dịu dàng
Trong giấc mơ em chợt
Mỉm cười trong niềm hạnh phúc
Là thực hay hư vô?
Cảm xúc mùa xuân
Mùa xuân có gì lạ
Sương vương trên hàng cây
Gió đùa trong nắng sớm
Lưng trời chim én bay.
Có điều gì thương mến
Trong giọt nắng xuân đầy
Có điều gì ấp ủ
Mà mắt em sắc mây?
Gdansk, 14-3-2001
Thơ của anh
Tặng nhà thơ Hoàng Trần Cương
Nồng nàn như nắng hạ
Thẳm xa trời đầu thu
Con đường sắp đi qua
Ngàn đời bí ẩn.
Thơ của anh
Nhẹ như hơi thở
Lung linh như làn sương
Tinh khôi như tuyết đầu đông.
Gdansk, 12-2001
Chiều cuối thu
Chiều
Cuối thu
Nắng tắt
Nhạc Sô-panh
Bản Emol thứ mười một*
Gió lay
những chiếu lá màu huyết dụ
Bay trong hoàng hôn
Phố chìm
trong nốt nhạc buồn
Không gian
ta ra
ngập tràn
cô đơn.
Gdansk, 10-2000
Bản nhạc được trình bày diễn trong buổi chung kết cuộc thi âm nhạcSô-panh tại Vac-sa-va tháng 10-2000
Anh về
Tặng nhà thơ Y Phương
Anh về lại phố Vườn Cam
Để rơi chút nắng thu vàng Âu Châu
Sông Bằng ơi, ngày xưa đâu
Tuổi thơ ta để qua cầu gió bay ...
Anh về, Ban tích chiều nay
"Mùa hoa" để lại chút say cho lòng.
Gdansk, 13/9/2000
"Mùa hoa" - Tên bài thơ của Y Phương
Người ơi đừng về
"Người ơi người ở đừng về"
Câu ca ngơ ngẩn, ngẩn ngơ lòng người
Người đi vẫn nhớ không nguôi
Nhớ "Kinh Bắc" giữa đất trời phương Nam
Nhớ cô chủ quán dịu hiền
Sông Cầu trong mắt em nghiêng rất tình
Phút chia tay đã đến gần
Nhớ người nhớ cảnh bước chân không đành
Hàng cây vẫn một màu xanh
Gác nhà ai vẫn dập dềnh lời ca
Đường chiều nắng bỗng nhạt nhòa
Để cho vương vấn lòng ta hỡi người
Ta về phương Bắc xa xôi
Mang về biển chút ấm trời phương Nam
Kra-cốp - Vac-sa-va, 4-2000
Hai nửa trái tim
Có ít không, nếu em chỉ dành cho anh
một nửa trái tim
Nhưng là một nửa trái tim tươi dòng máu đỏ
Nồng nàn như buổi đầu tiên
Còn một nửa trái tim
Em dành cho khoảng trời mơ ước.
Em gửi vào trang viết
Dưới ngòi bút, tấm lòng em tha thiết
Với cuộc đời, với con người anh ơi.
Anh hãy đi cùng em ra biển khơi
khi sóng gầm dữ dội
Để thấy biển không bình yên
Anh hãy đi cùng em trong đêm
Để lặng người giữa một trời tuyết trắng
Anh hãy đi cùng em đến những miền xa vắng
Để thấy những gì hoang sơ
Nhưng anh ơi, anh hãy đi cùng em ra
cuộc đời ngoài kia
Để nghe những tiếng gào thét
Anh sẽ hiểu, vì sao em cầm bút
Anh sẽ hiểu, vì sao trái tim em chia làm hai nửa
Nhưng là hai nửa của một trái tim
tươi dòng máu đỏ
Một nửa cho đời, một nửa cho anh.
Gdansk, Nô-en 1999
Vui buồn thơ tôi
Bạn thơ ơi,
Bạn bảo ta chỉ làm những vần thơ vui
Có phải đôi khi ta đã khoác lên nỗi buồn mặt nạ
Đùa với thế gian?
Gdansk, 3-11-1999
Linh hồn và thể xác
Ngày xưa em yêu say đắm
Em sống hết mình
Anh bảo anh yêu em vì thế.
Giờ đây em vẫn yêu say đắm
Em vẫn sống hết mình
Anh lại muốn em khác.
Nhưng anh ơi, nếu em không yêu say đắm
Nếu em không sống hết mình
Và nếu em không còn mơ ước
Thì em sẽ chỉ là một thể xác
Không linh hồn.
Gdansk, 8-1999
Hoa
Hôm qua đi cùng em lên phố
Muốn mua tặng em một bó hồng rực rỡ
Nhưng anh sợ ngày mai sẽ héo tàn
Hay là tặng em hoa lụa
Để sắc màu vĩnh viến thời gian*
Nhưng anh ơi, hãy tặng em một bó hoa thật
Những bông hồng, đồng nội, cúc vàng, tuy líp
Dù một ngày thôi, em vẫn muốn
Được ngắm nhìn những hoa thật với hương thơm
Dù ngày mai hoa sẽ héo tàn
Nhưng hương sắc sẽ còn đọng mãi
Trong ánh mắt em nụ cười như trẻ lại
Má em hồng lên trong nắng mới
Sắc của bông hồng hôm qua.
Anh đừng tặng em hoa lụa
Mà anh bảo sắc màu vĩnh viễn thời gian
Anh đừng tặng em hoa lụa
Rồi bụi cũng bám vào theo dĩ vãng thời gian
Và anh ơi em không muốn
Trong phòng em vĩnh viễn một bó hoa
Hãy để với em mỗi ngày một mới mẻ
Anh hãy tặng em mỗi ngày một bó hoa.
Vác-sa-va, 7-1999
* Lấy ý bài thơ "Hoa" của nhà thơ Nguyễn Viết Dục
Bông hoa mua ngày xưa
Ngày xưa, ngày xưa ấy
Em đã ngồi cạnh anh
Bên chiếc bàn gỗ nhỏ
Hai đứa thường học chung.
Đôi mắt em sáng trong
Nụ cười hồn nhiên quá
Tóc ngang vai để xõa
Anh thường đùa: bé con
Thế giới nhỏ của em
Là hoa mua trinh trắng
Em ép vào trang sách
Em ép vào trang thơ.
Khoảng cách
Có những lúc hai ta môi kề môi
Mà sao vẫn xa cách.
Khi ta cảm nhau
Dẫu xa một phần trái đất
Không gian có khoảng cách gì đâu*
Gdansk, 20-6-2003
* Câu thơ của nhà thơ N.H
Đường cũ
Ngày xưa anh đi cùng em
Trên con đường ấy, bóng nghiêng hai người
Sao đường anh bỗng xa vời ?
Em đi đường cũ, bóng soi một mình.
Gdansk, 1994
Bạn ơi ...
Bạn đến với đời bao nhân hậu
Sao đời nỡ cho bạn đắng cay
Ôm đôi vai gầy rưng rưng lệ
Biết nói gì với bạn, bạn ơi ...
Hà Nội, Thu 1992
Không đề
Cuộc sống thường ngày bao điều bé nhỏ
Đã chôn vùi cảm xúc của lòng ta
Chỉ có thắng năm nào bạn phải đi xa
Mới hiểu hết lòng mình yêu nơi ấy.
Dòng sông quê hương
Thao thức đêm nay đọc Hoàng Cầm
Con bỗng nhớ về day dứt một dòng sông
Kinh Bắc
Sông Cầu
U buồn, lặng lẽ
Dạt trôi về quá khứ
Quê hương ...
Mẹ sinh con ra ở chiến khu
Rồi lớn lên qua bao miền đất lạ
Cũng như mẹ
Cuộc đời con nay đâu mai đó
Đã mấy lần được về quê?
Nên dòng sông chỉ còn trong ký ức tuổi thơ
Ánh trăng vàng dát bạc
Xa mờ bãi cỏ bờ đê
Phố cổ Thị Cầu năm xưa
Chìm trong xa vắng
Dòng sông ...
Con lớn lên
Vất vả mẹ đã mang đi
Để lại cho con những điều may mắn
Nhưng con không muốn sống cuộc đời phẳng lặng
Êm đềm như dòng sông quê hương
Và âm thầm như mẹ - những tháng năm
Rồi bến bờ trôi dạt... con tha hương
Để đến hôm nay thấy lòng mình day dứt.
Trong giấc mơ con trở về Kinh Bắc
Hôn lên dòng sông quê
Gdansk, 26/2/2001
Bài ca của biển
Tặng Anh
Anh chưa nói với em điều gì
Chỉ dẫn em đi trên cát vàng Ban-tich
Gió biển thổi, tóc em bay xòa xuống mặt
Anh dịu dàng gạt tóc em ra
Em ngước nhìn lên, làm anh bối rối
Và trong phút giây rất vội
Anh nắm chặt bàn tay em
Định nói điều gì, anh lại lặng yên
Anh sợ phá tan khoảng trời yên tĩnh
Anh sợ phá tan âm thanh từ sự yên lặng
Âm thanh không phải bằng lời
Âm thanh tự trái tim.
Nhờ trăng
Trăng ơi, trăng đẹp dịu hiềnHãy mang ánh sáng tới miền biển xa
Hãy mang nỗi nhớ thiết thaNơi người yêu dấu của ta mong chờ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)